Tuesday, August 26, 2008

Ly nước nặng bao nhiêu?

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả: "Quý vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?". Và câu trả lời là: "Điều đó còn phụ thuộc vào việc anh cầm nó trong bao lâu?".

Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu cầm một ngày, quý vị sẽ gọi xe cứu thương cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì càng trở nên nặng hơn.

Cuộc sống cũng vậy, nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng những gánh nặng, theo thời gian nó sẽ ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ gục ngã. Điều quý vị cần làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên. Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng gánh lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai, bạn nhặt lên và tiếp tục mang.

Thursday, August 21, 2008

Dễ & Khó

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng Khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng Khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng Khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng Khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng Khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng Khó là khi làm theo chúng.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng Khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng Khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng Khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng Khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng Khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng Khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng Khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng Khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng Khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng Khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng Khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng Khó là khi bạn thực hiện nó.

Wednesday, August 20, 2008

Điều Đáng Sợ Nhất ...

Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái chết, mà bị lãng quên… bị xem như là hạt bụi sau những hào quang rực rỡ…
… là khi người bạn yêu dấu nhất… từ bỏ tấm chân tình của bạn để chạy theo những điều hư ảo…
… là khi bạn bày tỏ nỗi niềm sâu kín nhất với một người và bị cười vào mặt…
… là khi người thân quá bận rộn với cuộc sống đã không thể an ủi bạn khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần…
… là dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm đến bạn…
Cuộc sống vốn đầy ắp những niềm đau, liệu có bao giờ trở nên độ lượng hơn ?
Bao giờ mọi người mới quan tâm đến người khác và nhi.n chút thời giờ cho những người đang cần giúp đỡ…
Mỗi người chúng ta đều có một vai diễn trên sàn diễn vĩ đại của cuộc đời .
Mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm với mọi người chung quanh, nói với họ rằng chúng ta yêu mến họ…
Nếu bạn không quan tâm đến người khác, bạn sẽ không bị trừng phạt đâu… đơn giản bạn chỉ bị lãng quên, hững hờ… y như bạn đã từng đối với người khác…”
Vậy ngay từ hôm nay, chúng ta hãy tập thói quen bày tỏ sự quan tâm đến người khác... Đâu có mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một bàn tay, thốt lên một lời khích lệ, hoặc chỉ đơn giản nói rằng chúng ta muốn lắng nghe

Saturday, August 16, 2008

Sống

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước.

Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".

Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường.

Cuộc sống cũng y như vậy. Chúng ta luôn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo... và không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội. Không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì mình muốn bày tỏ vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà mình muốn làm trong đời. Vậy thì, sao mình lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi phút giây mình có được trên cõi đời này.

Thursday, August 14, 2008

Thông Điệp Mùa Vu Lan

"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ"

Đi khp thế gian không ai tt bng M
Gánh nặ
ng cuc đi không ai kh bng Cha
Nướ
c bin mênh mông không đong đy tình M
Mây trờ
i lng lng không ph kín công Cha

Tn to sm hôm M nuôi con khôn ln
Mang cả
tm thân gy Cha che ch đi con
Ai còn Mẹ
xin đng làm M khóc
Đừ
ng đ bun lên mt M nghen con”.



Đã bao mùa Vu lan trôi qua mà con vẫn chưa làm được điều gì cho Mẹ. Giá như có một điều ước, con chỉ cầu mong cho Mẹ luôn khỏe mạnh để ở bên chúng con mãi mãi.

Tuesday, August 12, 2008

Câu chuyện về 4 ngọn nến

Trong phòng tối có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức chúng ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng. Ngọn nến thứ nhất nói:

- Tôi là hiện thân của HÒA BÌNH! Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.

Ngọn nến thứ hai lên tiếng:

- Tôi là hiện thân của LÒNG TRUNG THÀNH! Hơn tất cả, mọi người đều phải cần đến tôi.

Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói:

- Tôi là hiện thân của TÌNH YÊU! Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu!

Đột nhiên,cánh cửa chợt mở tung, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả ba ngọn nến.

- Tại sao cả ba ngọn nến đều tắt? - Cậu bé sửng sốt nói.

Đến đây, cậu bé òa lên khóc. Lúc này, ngọn nến thứ tư mới lên tiếng:

- Đừng lo lắng cậu bé! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả ba ngọn nến kia. Bởi vì tôi chính là NIỀM HY VỌNG!

Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.

Ngọn lửa của HY VỌNG sẽ luôn đi cùng các bạn theo suốt cuộc đời.

Khi giữ được HY VỌNG, chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của HÒA BÌNH, LÒNG TRUNG THÀNH và TÌNH YÊU!

Đừng từ bỏ con đường bạn đã chọn!

Nguyên tắc để thành công:

1. Suy nghĩ -> Tích cực

2. Cảm nhận -> Say mê

3. Hành động -> kiên trì

THÀNH CÔNG SẼ ĐẾN

Chúc các bạn thành công và hạnh phúc!

Hãy thắp sáng ngọn lửa HY VỌNG của mình và những người xung quanh bạn!

Monday, August 11, 2008

ĐỪNG ...

Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi.

Ðừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh bản thân mình với người khác. Mỗi chúng ta là một con người khác nhau và đều có những giá trị khác nhau.

Ðừng mãi mê theo đuổi những mục tiêu mà người khác cho là quan trọng, vì chỉ có bạn mới hiểu rõ những mục tiêu nào là tốt cho mình.

Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.

Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình, chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có lý do để cố gắng thực hiện điều đó.

Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại, chính tâm hồn của mỗi con người mới xác định được mức độ " giàu có" trong cuộc sống của mình.

Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.

Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ ở bất kỳ khoảng thời gian nào trong cuộc đời.

Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.

Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.

Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.

Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.

Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.

Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó. Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.

Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.

Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.

Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dễ dàng.

Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.

Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá...

Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.

Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.

Đừng quên tìm cho mình một người bạn thực sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong suốt cuộc đời.

Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.

Sunday, August 10, 2008

Có những điều không thể quên trong cuộc sống

  1. Cho mọi người nhiều hơn là họ mong chờ và hãy làm điều đó thật nhiệt tình
  2. Ghi nhớ những bài thơ mà bạn yêu thích
  3. Đừng vội tin những gì bạn nghe
  4. Khi bạn nói yêu ai đó, hãy hiểu hết nghĩa của những từ ngữ ấy
  5. Khi bạn nói xin lỗi, hãy nhìn vào mắt người bạn đang xin lỗi
  6. Hãy đính hôn ít nhất là 6 tháng trước khi bạn kết hôn
  7. Tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên
  8. Đừng bao giờ cười vào những ước mơ của người khác
  9. Hãy yêu một cách sâu sắc và đam mê.Có thể bạn sẽ bị tổn thương, nhưng đó là cách duy nhất bạn học sống một cách hoàn hảo
  10. Khi không đồng ý điều gì, hãy đấu tranh một cách công bằng
  11. Đừng phán xét ai qua nhân thân hay hoàn cảnh xuất thân của họ
  12. Hãy bắt chính mình nói chậm nhưng suy nghĩ nhanh
  13. Khi ai đó hỏi bạn những câu hỏi mà bạn không muốn trả lời, hãy mỉm cười và hỏi lại” Tại sao bạn lại muốn biết điều đó?”
  14. Một tình yêu lớn và những khám phá vĩ đại cũng bao gồm những rủi ro to lớn
  15. Hãy liên lạc với mẹ bạn thường xuyên nếu bạn sống xa nhà
  16. Theo đuổi 3 điều : tôn trọng bản thân, tôn trọng người khác và có trách nhiệm với những việc mình làm
  17. Đừng để một cuộc đấu khẩu nhỏ làm tổn thương một tình bạn lớn
  18. Khi bạn nhận ra bạn vừa gây ra lỗi lầm, hãy nhanh chóng sữa sai
  19. Mỉm cười khi nhấc điện thoại lên, người gọi sẽ nghe được điều đó trong giọng nói của bạn
  20. Tranh thủ thời gian ở một mình
  21. Hãy mở rộng đôi cánh tay bạn để thay đổi, nhưng đừng để mất đi giá trị của chính mình
  22. Hãy nhớ sự im lặng thỉnh thoảng là câu trả lời tốt nhất
  23. Đọc nhiều sách. Tivi không thay thế được điều này
  24. Sống một cuộc sống tốt và đức hạnh, để sau này về già nghĩ lại, bạn sẽ muốn sống một cuộc đời như thế lần thứ 2
  25. Mức độ tình yêu trong gia đình bạn luôn là nền tảng cuộc sống của bạn. Tất cả những gì bạn làm là tạo một mái nhà thanh bình và hòa thuận
  26. Khi bạn bất đồng với người yêu, hãy chỉ đề cập đến vấn đề hiện tại, đừng đụng chạm đến qua khứ
  27. Đừng chỉ nghe những gì người ta nói, hãy nghe tại sao họ nói như vậy
  28. Chia sẽ kiến thức của bạn. Đó là cách để khám phá ra sự bất tử
  29. Hãy đối xử tử tế với thiên nhiên
  30. Đừng bao giờ làm gián đoạn khi bạn đang được khen ngợi
  31. Ý thức được công việc của mình
  32. Đừng tin ai đó khi người ấy không nhắm mắt trong lúc bạn hôn người ấy !
  33. Mỗi năm một lần, hãy đi đến nơi nào mà bạn chưa từng đến
  34. Nếu bạn làm ra nhiều tiền, hãy giúp đỡ mọi người. Đó là tài sản giá trị nhất
  35. Hãy nhớ, một mối quan hệ tốt nhất là khi tình cảm của bạn dành cho người đó vượt lên trên những gì bạn cần ở họ
  36. Hãy chiêm nghiêm thành công của bạn dựa trên những gì bạn phải từ bỏ để có được nó
  37. Sống với sự hiểu biết và kiến thức
  38. Đôi lúc cũng phải yêu và.. nấu ăn một cách liều lĩnh.

Saturday, August 9, 2008

Kỷ Niệm Những Ngày Vui

3 giờ chiều xuất phát từ nhà xe Phương Trang trên đường Đề Thám, 3 đứa đang háo hức chờ đón cái lạnh của Đức Trọng . Để quên đi đoạn đường dài và dưỡng sức trước cho những ngày ăn chơi cách tốt nhất là ngủ..hii.hii.. 21 giờ 30 xe dừng ở bến xe Đức Trọng. Vậy là đã đến, bước xuống xe ..eo ôi...lạnh lạnh lạnh...nhưng thích thích thích..hiiii... không khí trong lành cùng một không gian yên tĩnh khác xa với cái nóng và náo nhiệt của SG. Hít một hơi thở dài tận hưởng không khí trong lành của phố núi về đêm. ...địa chỉ nhỏ Hạnh đã cho đầy đủ trước khi xuất phát, nhưng cái tên đường gì mà khi cho xong mình cứ nhớ ngược hee.hee.he " số 9 - đường Cù Chín Lan " . Vào nhà xe của Phương Trang nhờ mấy bác taxi chở vào đến nhà là xong ngay, nhưng lên được đến đây rồi thì phải làm phiền chủ nhà ngay từ đầu chứ nhỉ ? hii.hii Aloo...anh Hạnh đấy ah, các e đã đến rồi đấy nhé ( xin đính chính 1 xíu nhá " anh Hạnh" là nữ 100% nhưng văn phòng toàn nữ là nữ nên anh Hạnh đành hy sinh làm Nam nhi của văn phòng để chăm sóc các e đấy ) Chưa đầy 5 phút anh Hạnh đã xuất hiện hộ tống 3 em về đến nhà an toàn. Vào đến nhà không khí có vẽ ấm hơn, nhưng sau khi tắm nước đá và uống nước lạnh thì lạnh lại hoàn lạnh hii.hii..cả bọn kéo nhau ra chợ ăn tối, định đi dạo loanh quanh nhưng lạnh quá vì không đứa nào mặc áo đủ ấm hết do cái tật ỷ y ,không chịu nỗi nữa đành quây về nhà. Không biết làm gì , lôi bộ bài ra chặt heo thôi..hii.hi..bạn Sơn hong biết chơi vậy là còn 3 đứa cũng chặt đến 1gio sáng mới đi ngủ.

Ngày thứ 1 buổi sáng đi chợ Đức Trọng ăn sáng, ăn xong cả bọn kéo nhau ra công viên uống nước mía. hii.hii

...

Photobucket Buổi chiều đi thác Bongour , nghe nói thác đẹp lắm nhưng đến nơi nhìn tận mắt thì mới chán... ( ai muốn biết chán như thế nào thì cứ đến thì biết hiiii ) Còn được một buổi tối ở Đức Trọng nên cố đi ăn cho hết các món đặc sản .... Ngày thứ 2 : tạm biệt Đức Trọng 4 đứa đón xe bus lên Đà Lạt. Về khách sạn tranh thủ nghỉ ngơi ( bảo dưỡng nhan sắc để chiều ra Vườn hoa Thành Phố chụp hình nữa chứ hiii.hii ) Vừa chụp hình vừa tranh thủ aloo rũ các cư dân Đà Lạt ra làm hướng dẫn viên và phó nhòm dùm các người mẫu Xì Gòn , sẵn dịp lên kế hoạch cho ngày thứ 3 nữa chứ. Photobucket Photobucket Ngày thứ 3 : lịch trình là đi tham quan Thung Lũng Vàng và cắm trại ở Suối Vàng. Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Số thành viên càng ngày càng đông...hiii Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket dalat

Vòng Tròn Khuyết

Có một vòng tròn rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimét. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn tìm mảnh vỡ hình tam giác bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp.

Nó bắt đầu gặp và ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường. Nó gặp và tâm tình cùng sâu bọ. Nó tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào vừa cả. Nó lại tiếp tục tìm kiếm. Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sướng đến run người. Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa.

Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa? Sao nó lăn nhanh đến thế, nhanh đến nỗi các bông hoa nhòe đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi!
....

Bài học cái vòng tròn tặng chúng ta : Thật kỳ lạ khi có người mất đi một cái gì đó lại thấy mình hoàn hảo. Có người có tất cả mọi thứ trên đời nhưng lại là kẻ thiếu thốn. Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn! Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Cuộc sống có chút gì đó như mùa bóng, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại. Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người.

Tuesday, August 5, 2008

Lời tỏ tình không lãng mạn



Thư Bố gửi con gái.

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng 1 người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"

Bố của con.

Source: Báo HHT số 545

Friday, August 1, 2008

Nước Mưa

Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui khi không ai khác có thể.

- Bố đừng lo, năm nay con không cần mua cái gì mới đâu mà! - cô bé nói khi bố của cô mất việc.

- Bà ơi, nếu bà không tìm thấy cái gậy thì bà cứ dựa vào cháu cũng được. Cháu đủ thấp để bà dựa và đủ khoẻ để đỡ bà mà! - cô bé nói khi bà không tìm thấy cái gậy chống.

Katie là cô con gái duy nhất của họ. Họ lấy nhau hơn 10 năm, và bác sĩ nói rằng họ không thể có con. Nhưng đến các bác sĩ cũng không sao giải thích được khi cuối cùng thì Katie ra đời. Có thể Katie là món quà mà cuộc sống tạo nên và tặng cho họ.

Dường như Katie có câu trả lời cho tất cả mọi thứ.

- Tại sao bầu trời màu xanh?

- Vì màu sơn xanh nhiều hơn các màu khác và có ai đó làm đổ…

- Tại sao chim hót?

- Vì lúc đi dạo trong công viên thì bạn có mang theo radio để nghe nhạc được đâu…
Đó là những câu trả lời của Katie. Katie luôn cười, luôn vui vẻ, và ai nhìn thấy cô bé cũng có cảm giác nhẹ nhõm.

Chưa ai từng nhìn thấy cô bé buồn. Cho đến sự kiện “nước mưa”.

Đó là ngày mà bố mẹ Katie đưa cô đi khám sức khoẻ. Trông cô không được khoẻ lắm.

- Bác cần nói chuyện với bố mẹ cháu - bác sĩ bảo - Bác sang chỗ cô y tá để cô ấy kiểm tra lại một chút được không?

Bố mẹ Katie rất lo lắng, dù họ cũng cố mỉm cười khi Katie đi ra ngoài.

- Tôi thấy sức khoẻ của Katie có điều rất đáng lo ngại — bác sĩ nói — Bây giờ phải thử máu thêm đã…

Ba tuần sau, bác sĩ có kết quả chắc chắn. Katie bị một bệng ung thư hiếm gặp.

Rất ít khi bác sĩ lại đến tận nhà bệnh nhân để nói chuyện nhưng Katie là một cô bé đặc biệt. Bác sĩ tới và nói bố mẹ Katie gọi cả cô bé vào cùng nghe. Bác sĩ tin rằng một cô bé thông minh như Katie có thể hiểu được vấn đề.

Trong phòng khách, bác sĩ thận trọng giải thích bệnh tình của Katie, và trong thời gian tới cô bé sẽ phải chiến đấu với bệnh tật thế nào, sẽ phải điều trị ra sao…

Katie bình tĩnh ngồi nghe, không nói lời nào. Nhưng bỗng nhiên, nước mắt cứ chảy xuống hai gò má cô bé.

- Katie, con không sao đấy chứ?

- Không sao, mẹ ạ, sao mẹ hỏi thế?

- Katie, mẹ thấy con đang khóc…

- Không phải con khóc đâu… Đó là nước mưa… Con hơi sợ một chút và nước mưa rơi xuống để cuốn nỗi sợ đi ấy mà…

- Quả thật, tối hôm đó trời mưa rất nhiều. Có thể nhiều người đang lo lắng và nước mưa rơi để cuốn trôi nỗi lo đi.

Katie, cô bé của những điều kì diệu, nhập viện vào ngày hôm sau và trở về nhà sau 6 tháng, hoàn toàn bình phục.

Tôi viết bài này vì hôm nay tôi nghĩ đến Katie. Tôi luôn nghĩ đến cô bé khi sợ hãi, lo lắng, buồn đau… Nhưng rồi “nước mưa” lại rơi và cuốn những lo lắng của cô bé trôi đi.

Sưu tầm từ Net