Tuesday, September 29, 2009

Đập vỡ con heo !

Bố sẽ không mua cho tôi con búp-bê Bart Simpson. Mẹ thực sự muốn mua, nhưng Bố không muốn, Bố nói tôi được chiều chuộng quá trớn.
“Tại sao mình phải làm thế?” Bố nói với Mẹ. “Tại sao mình phải mua con búp-bê cho nó? Nó chỉ búng ngón tay một cái là bà vội vàng chú ý tới nó liền.” Bố nói tôi không biết trọng tiền bạc, và nếu tôi không học điều đó khi còn bé thì đến khi nào tôi mới học? Những đứa trẻ chỉ khua tay một cái là đã có ngay những con búp-bê Bart Simpson thì lớn lên sẽ thành những thằng du côn chuyên ăn cắp đồ trong những cửa hàng bách hoá, bởi vì chúng cứ tưởng chúng có thể có bất kỳ thứ gì chúng muốn, vậy đó. Cho nên, thay vì mua một con búp-bê Bart, Bố mua cho tôi một con heo xấu xí bằng sành có một cái khe ở trên lưng, và nhờ đó tôi sẽ lớn lên thành người đàng hoàng, chứ không biến thành một thằng du côn.

Bây giờ, mỗi buổi sáng, tôi phải uống hết một cốc cocoa, dù tôi ghét uống thứ đó. Uống với kem thì được một đồng shekel, không kem thì được nửa đồng shekel, và nếu tôi ói ra ngay sau khi uống, thì tôi không được một xu nào cả. Tôi thả cho những đồng xu rơi vào cái khe trên lưng con heo, và khi bạn lắc nó bạn sẽ nghe những đồng xu kêu leng keng. Chừng nào con heo quá đầy những đồng xu đến độ không còn kêu leng keng khi bị lắc, thì tôi sẽ được con búp-bê Bart-Simpson-trượt-patin. Đó là điều Bố nói: như thế mới có tính giáo dục.

Thật ra con heo cũng dễ thương, khi bạn sờ vào cái mũi của nó thì thấy mát lạnh, và nó mỉm cười khi bạn thả một đồng shekel vào trong lưng nó, ngay cả nửa đồng shekel nó cũng mỉm cười. Nhưng dễ thương nhất là cái cách nó mỉm cười ngay cả khi bạn chẳng có một đồng xu nào cả. Tôi bịa ra một cái tên cho nó. Tôi gọi nó là Margolis, trùng tên với gã đàn ông trước kia chui vào sống trong hộp thư của chúng tôi và Bố tôi không thể nào hiểu nổi tại sao.[*] Con heo sành Margolis không giống với những đồ chơi khác của tôi. Nó dễ tính hơn nhiều, không cần bóng đèn hay lò xo hay những cục pin rỉ acid bên trong. Bạn chỉ cần giữ cho nó không rơi ra khỏi mặt bàn.

“Margolis, cẩn thận nhé! Mày được làm bằng sành đấy cưng ạ,” tôi nhắc nhở nó khi tôi phát hiện nó đang nghiêng mình một chút để nhìn xuống sàn nhà, và nó mỉm cười với tôi, và nó kiên nhẫn đợi tôi bưng nó xuống. Tôi thật sự thương yêu nó mỗi khi nó mỉm cười, và tôi uống cocoa nóng với kem mỗi buổi sáng chỉ vì nó, để tôi có thể thả đồng shekel vào trong lưng nó và ngắm nụ cười bất biến của nó.

“Tao thương mày, Margolis,” lúc ấy tôi nói với nó. “Thật tình, tao thương mày hơn cả Mẹ và Bố. Và tao sẽ luôn luôn thương mày, bất kể chuyện gì xảy ra, ngay cả nếu mày biến thành một thằng du côn. Nhưng đố mày dám nhảy ra khỏi mặt bàn!”

Hôm qua, Bố vào phòng, bưng Margolis lên khỏi mặt bàn và bắt đầu lật ngửa nó, lắc thật mạnh.

“Cẩn thận, Bố,” tôi nói. “Bố làm Margolis đau bụng đấy.” Nhưng Bố không dừng lại.

“Nó không kêu một tiếng nào nữa. Con biết điều đó có nghĩa là gì chứ, phải không con, Davie? Nghĩa là ngày mai con sẽ có thằng Bart-Simpson-trượt-patin.”

“Tuyệt vời, Bố,” tôi nói. “Một con búp-bê Bart-Simpson-trượt-patin, thật là tuyệt. Nhưng Bố làm ơn đừng lắc Margolis nữa, nó sắp bệnh rồi đấy.” Bố đặt Margolis xuống và đi gọi Mẹ. Một phút sau, Bố trở lại, một tay kéo Mẹ theo đàng sau, và một tay cầm cái búa.

“Bà thấy đấy, tôi nói có sai đâu,” Bố nói với Mẹ. “Cách này làm cho nó biết tôn trọng các thứ, phải thế không, Davie?”

“Chắc chắn là thế,” tôi nói. “Chắc chắn là thế, nhưng cái búa để làm gì vậy?”

“Để cho con đấy,” Bố nói và đặt cái búa vào tay tôi. “Nhắm cho cẩn thận.”

“Chắc chắn rồi, con sẽ nhắm cẩn thận,” tôi nói, và tôi nhắm thật cẩn thận. Nhưng vài phút sau, Bố mất kiên nhẫn và nói, “Ra tay đi nào. Đập vỡ con heo đi chứ!”

“Cái gì?” tôi hỏi. “Đập vỡ Margolis?”

“Ừ, ừ. Margolis,” Bố nói. “Ra tay đi, đập vỡ nó ra. Con đã được Bart Simpson rồi đấy, con đã khổ công vì nó.”

Margolis ban cho tôi nụ cười buồn của một con heo bằng sành biết giây phút cuối cùng của mình đã gần kề. Mặc kệ Bart Simpson. Tôi — tôi mà lại đập cái búa này vào đầu một người bạn hay sao?

“Con không cần Bart Simpson,” tôi nói và trả cái búa lại cho Bố. “Margolis cũng đủ làm cho con vui rồi.”

“Con không hiểu gì cả,” Bố nói. “Làm điều này là rất đúng, điều này mang tính giáo dục. Thôi thì hãy để bố đập nó giùm cho con nhé.” Bố giơ cái búa lên và tôi bắt gặp cái nhìn mệt mỏi trong mắt Mẹ và nụ cười méo mó trên mặt Margolis, và tôi biết chỉ có tôi mới quyết định được giây phút này. Nếu tôi không làm gì cả, thì nó sẽ chết.

“Bố,” tôi nói, níu lấy chân Bố.

“Cái gì vậy, Davie?” Bố nói, vẫn còn giơ cái búa lên cao.

“Bố cho con xin thêm một đồng shekel nữa được không Bố?” tôi năn nỉ. “Bố cho con xin thêm một đồng shekel nữa để con nhét vào Margolis, sáng mai, sau khi con uống cocoa. Rồi con sẽ đập vỡ nó, sáng mai, con xin hứa.”

“Một đồng shekel nữa?” Bố mỉm cười và đặt cái búa xuống mặt bàn. “Bà thấy chưa? Thằng nhỏ đã phát triển ý thức.”

“Vâng, ý thức,” tôi nói. “Sáng mai.” Có những giọt nước mắt trong cổ họng tôi.

Ngay sau khi Bố và Mẹ rời khỏi phòng, tôi ôm Margolis thật chặt và để mặc cho nước mắt mình tuôn trào. Margolis không nói một lời, nó chỉ run khẽ trong tay tôi. “Đừng lo sợ,” tôi nói thầm thì vào tai nó. “Tao sẽ cứu mày.”

Đêm đó tôi đợi cho Bố xem tivi xong trong phòng khách và đi ngủ. Rồi tôi đứng dậy rất khẽ và lẻn ra ngoài xuyên qua lối bao lơn, cùng với Margolis. Chúng tôi đi với nhau trong bóng đêm rất lâu cho tới khi chúng tôi đến một cánh đồng đầy những bụi gai.

“Heo yêu thích những cánh đồng,” tôi nói với Margolis trong lúc tôi đặt nó xuống mặt đất, “đặt biệt những cánh đồng đầy những bụi gai. Mày sẽ rất thích ở nơi này.” Tôi đợi Margolis đáp lại, nhưng nó không nói một lời, và khi tôi sờ vào mũi nó để giã từ, nó chỉ nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Nó biết nó sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.


ETGAR KERET (Nhà văn Do thái )

(1967~)

Dịch:Hoàng Ngọc Tuấn
_________________________

Chú thích của người dịch:

[*]Có lẽ tác giả ám chỉ những bài viết của Jonathan Margolis có một thời xuất hiện liên tục trên nhiều tờ báo: hễ mở hộp thư ra lấy một tờ báo là thấy ngay tên Margolis.

Saturday, September 26, 2009

Bống đi buôn ...

Hà..hà...cả tuần nay các bác hàng xóm , anh chị em nội ngọai cứ nháo nhào đi tìm Bống.Có người suy đóan Bống đi công tác, có người suy đóan Bống bị 1 lão nào ý bắt cóc...dzân..dzân...dzà...dzân..dzân... nhưng không phải đâu nhá..Bống nhà ta đi buôn vũ khí đấy..Chả là lúc trước KTD và Bống chiến đấu với bác GG - HG thì tòan order vũ khí của chị Trangluong...xem mặt hiền thế đấy nhưng bán giá cao phếch...2 chị em nhà tớ kinh doanh chả thấy lời chi cả..uhm thế là phen này Bống quyết làm 1 chuyến buôn về tha hồ mà thả ..các bác nào có hiềm khích chi dzới chị em nhà tớ thì nhớ tránh ra xa xa nhá..hahaaa


Chào đối tác trước khi ngả giá


Photobucket


Sau khi thương lượng vũ khí đã chất đầy xe..hí hí hí



Photobucket
Mua xong vũ khí, chưa chịu dìa Bống nhà ta nghĩ ra buôn thêm chất gây nghiện


Photobucket


Chuyến này về chắc cho cả hội NT nghiện thuốc hết hay sao á..hihii



Photobucket


Trước lúc ra đi Bống vẫn còn nhiều nổi niềm nơi quê nhà,  nhìn là biết Bống thành tâm tới cở nào ròi hen


Photobucket


Uhm...mà Bống đang cầu xin gì vậy ta? Uhm...sao nghi quá


Photobucket


Àh...à....thì ra Bống nhà ta đa mang quá..buôn vũ khí với chất gây nghiện chưa xong lại đi chọn dzợ dùm cho Hòang Guitar Ôii..chao ơiii...anh Hòang Guitar chuyến này ngon lành rồi nha...Bống chọn 1 lúc cả 2 em xinh đẹp thế này...heheee..quá đã


Photobucket


Gì nữa đây Bống...lại định buôn thêm đồ cổ nữa ah


Photobucket



Khi nhiệm vụ đã hòan thành Bống ngao du sơn thủy khắp nơi


PhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucketPhotobucket


Ăn chơi nhảy múa dữ dội ghê chưa


Photobucket



Và khi mõi rồi thì ngồi như thế này đây hí hí



Photobucket


Vẫn cười tươi như hoa chứ nhỉ

Photobucket

Và trước khi ra về : "Bống ơiii...Bống ..thôi về lẹ lẹ dùm đi Bống...còn ráng leo lên sờ mắt rồng cầu may nữa làm gì...định cầu gì nữa đây? Anh Hoàng Guitar có tới 2 bà lận ròi ..." ...hehehe


Photobucket


Tạm biệt với đôi cánh tay ...sao giống Titanic quá dzị nè..hihii


Photobucket


Hẹn gặp lại ở phần 2 nhé,,buồn ngủ quá ròai, đi khò khò cái đã..hehee

Wednesday, September 23, 2009

Bực bội quá điiiii...mạng cùi bắp 2 tiếng đồng hồ bò quài mới dzô được nhà..vô nhà đứng đó ngó chứ hõng mần ăn gì được hết...ghét quá ghét quá !!!!!!

Tuesday, September 22, 2009

Muối


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng trai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối nầy vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.

Người thầy chậm rãi nói:
" Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối nầy đây. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."
ST

Monday, September 21, 2009

Qua giờ mình có nói nhãm cái gì hong ta ? uhm...sao bị cấm cửa không vào nhà được ta ? bưng máy ra ngồi caphe vỉa hè dzậy mà vô được..sao đau đầu thế .

Saturday, September 19, 2009

Tìm trẻ lạc : tên thường gọi BỐNG.. 2 ngày nay nằm ngòai vùng phủ sóng và kiểm sóat của Mul..ai gặp Bống ở đâu xin dắt dìa dùm, gia đình Mul xin hậu tạ. :D

Bỗng dưng....nhớ Ba Má quá...thèm một cái ôm.hic

Thursday, September 17, 2009

ĐỂ KHÔNG BỊ THẤT VỌNG

Rất nhiều người rơi vô tình trạng thất vọng vì những mong muốn không thực tế như trong câu chuyện dưới đây:

Một cô gái trẻ xinh đẹp bước vào cửa hàng vải và nói với người bán hàng: “Tôi muốn mua loại vải này để may áo. Giá bao nhiêu một mét vậy?”

“Một nụ hôn một mét”. Anh chàng bán hàng ranh mãnh trả lời.

Không ngạc nhiên trước lời trêu chọc, cô gái bình tĩnh trả lời: “Được đấy, tôi sẽ lấy mười mét”.

Mặt anh chàng bán hàng lộ vẻ háo hức. Anh ta vội vàng đo vải, gói lại rồi vừa đưa cho cô gái vừa nghiêng người về phía trước chờ được “thanh toán”.

Cô gái cầm lấy cái túi đựng vải và chỉ tay vào ông già nhỏ bé đi bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Ông nội tôi sẽ thanh toán cho anh”.

Anh chàng bán hàng đã thất vọng vì bị hố to. Trong cuộc sống, nhiều người cũng đã bị thất vọng vì những điều diễn ra theo chiều hướng bất lợi (hay “xấu” như trong trường hợp trên) ngoài sự trông mong của họ. Để được hạnh phúc, cần phải biết từ bỏ một số mong muốn không thực tế và không lành mạnh như :

* Đừng mong đợi luôn được khen ngợi. Khi một người nào đó nói lời “cảm ơn” hoặc bày tỏ lòng biết ơn với bạn thì nên trân trọng điều đó. Đấy chính là một món quà của cuộc sống!

* Đừng mong đợi người khác mang lại hạnh phúc cho bạn. Hãy tự làm cho mình hạnh phúc và chia sẻ niềm vui của mình với những người xung quanh.

* Đừng mong mọi người lúc nào cũng tử tế với bạn. Đôi khi, chỉ vì người khác đã không hành động đúng như điều bạn mong muốn thôi. Hãy độ lượng với họ và chấp nhận bản thân họ như nó vốn có.


Khi loại trừ ba mong muốn không thực tế trên ra khỏi cuộc sống, bạn có thể bắt đầu mong chờ hạnh phúc nhiều hơn mỗi ngày!

Monday, September 14, 2009

Ba chúc con đủ !

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến thế .Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét :phải nhìn mọi người "chào" và "tạm biệt". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.

Mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người "tạm biệt". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2 người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.

Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy.

Có 1 lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói: "Ba yêu con, ba chúc con đủ". Rồi cô gái đáp lại: "Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ".
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ cháu nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa?
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: "Ba chúc con đủ". Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói: "Ba chúc con đủ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng.
Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống.
Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất.
Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng.
Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có.
Và ba chúc con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời "tạm biệt" cuối cùng.


Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
Tôi nói với theo "Thưa ông, tôi chúc ông đủ"

Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ.

ST

Friday, September 11, 2009

Chuyện của Bống nhỏ



Bống có khiếu nghệ thuật từ nhỏ
( đi thì chưa vững nhưng xe đạp thì dắt chạy dzòng dzòng....keke )






Khi trở thành thiếu nữ, Bống được mời sang tận Châu Âu đóng phim





Bộ phim Chuyện Tình Mùa Đông nổi tiếng một thời của Bống & CPB


Sau chuyến công diễn Châu Âu đi đâu cũng thấy hình Bống nhỏ

Rời Châu Âu Bống sang đầu quân cho làng điện ảnh Brazil

Trong những giờ rãnh Bống dạo chơi TP - và tập trung vào chuyên ngành 2 ( Bài bạc ) kekee




Sau những chuyến lưu diễn xa nơi trời Tây, Bống về lại quê nhà làm 1 chuyến công du trên khắp đất nước để cám ơn và từ giã các Fan hâm mộ của mình


Tây Nguyên


GiaLai


Pacbo








Sau các chuyến lưu diễn của Bống là những cuộc họp báo








Sau những vinh quang  rực rỡ đầy pháo bông của Bống kekee..





Bống lại trở về với những tình bạn
thật chân tình
ấm áp






Xếp lại trang nhật ký, hình ảnh Bống nhỏ lúc nào cũng mãi trong tim mỗi người..heheee








Tuesday, September 8, 2009

BÀI HỌC VỀ TÌNH BẠN

Ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:


-Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.


Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:


- Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển... Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình... Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.


Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:


- Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng... hãy cho ta một lời khuyên trước đi... Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!


Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:


- Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...


Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào... Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...
ST

Sunday, September 6, 2009

Ngoài hiên mưa rơi rơi...

Hoa Sứ Nhà Nàng...hehehe




Template by:
Free Blog Templates