Saturday, July 30, 2011

Trời lại mưa giông...chủ nhật ở nhà nhịn đói ngủ chắc luôn roài :((

Wednesday, July 27, 2011

Hình đám cưới FIONA - 27.7.2011




Nhà hàng Biển Nhớ - 5 Nguyễn Tất Thành Q.4

Tuesday, July 26, 2011

Đang nhớ một người :(

Sunday, July 24, 2011

Có một bí mật đang rất muốn bật mí...ai kia làm sao coi cho được thì làm :))))))

Saturday, July 23, 2011

Thứ bảy trời mưa...ngồi buồn nhớ ai :(

Tuesday, July 19, 2011

Buồn ngủ quá àh...có ai chơi ĐỐ hông ?????????? hihii ..đố rằng :

Monday, July 18, 2011

Đời là vạn ngày sầu...hèn gì dạo này hay bị nhức đầu :D

Sunday, July 17, 2011

Ngỡ biển sâu nên thả sợi dây dài...ngờ đâu biển cạn ...cá táp mất pà sợi dây :))))))

Thursday, July 14, 2011

Đêm bơ vơ.... ĐIÊN mong HÙNG đợi PAPA chờ...chờ chờ hoài hổng thấy HƯƠNG đâu :))))

Wednesday, July 13, 2011

Khuya nay anh đi rồi sao trời đưa lối ....

Lỡ YÊU rồi, làm sao chê được Du ơi ( tác giả Mai Hương ) ::)))))))

Monday, July 11, 2011

Mừng sinh nhật công chúa Ngáo 15.7.2011





 Quà của Moon tặng Ngáo

Photobucket



Của Du tặng Ngáo


Photobucket



Chương trình nhạc nhẹ mừng công chúa Ngáo ra đời..qua sự trình bày của Moon & KTD

Photobucket




Và sau đây ...một câu chuyện vui kể về công chúa Ngáo dễ sương của xóm blog Multi


1.

Photobucket

2.

Photobucket


3.

Photobucket


4.


Photobucket

5.


Photobucket


6.


Photobucket


7.


Photobucket

8.


Photobucket


9.


Photobucket

10.


Photobucket
11.


Photobucket


12.


Photobucket

Chân dung công chúa Ngáo



Photobucket


Happy Birthday Ngáo xinh 15.07.2011


Photobucket


***

Photobucket           Photobucket          Photobucket

Moon-Du hợp tác sản xuất
15.7.2011

Sunday, July 10, 2011

Từ khi yêu Hương...Hùng thích luôn màu tím :)))))))))))

Friday, July 8, 2011

Loa..loa...anh Hùng đã châm ngòi nổ...anh Điên đâu xuất hiện ứng chiến gấp gấp :))))))))))))))))

Thursday, July 7, 2011

Cúp điện.....NÓNG.........sắp nổi điên :(((((((((((((((((

Wednesday, July 6, 2011

Trời mưa ế độ ...quởn...đi rình pà Ngáo hẹn hò dzới troai :))))))))

Tuesday, July 5, 2011

Mưa sao mà to quá dzị nè hic...lo nhà nhỏ Dờ ngập nước ghê nha :((

Chìa khóa của niềm vui.

Tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Haries và một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua xong rất lịch sự nói lời "cám ơn" nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.

Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước, Sydney Harries hỏi:"Ông chủ đó thái độ kỳ quái quá phải không?" Anh bạn nói:"Cứ mỗi buổi tối là anh ta đều như vậy cả."
Sydney Harries lại hỏi tiếp:"Như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta chứ?" Người bạn trả lời:" Tại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ?"

Trong tâm của mỗi người đều có "chìa khoá của niềm vui" nhưng chúng ta lại không biết nắm giữ mà đem giao cho người khác cầm giữ.

- Một người phụ nữ thường than phiền trách móc:"Tôi sống rất buồn khổ vì chồng tôi thường vắng nhà!", cô ta đã đem chìa khoá niềm vui của mình đặt vào tay chồng.
- Một người mẹ khác thì nói:"Con trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường xuyên nổi giận!", bà đã trao chìa khoá niềm vui của mình vào tay con trai.
- Một vị trung niên của một công ty thở dài nói:"Công ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút!", anh ta lại đem chìa khoá niềm vui của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.
- Bà cụ kia than thở:"con dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!"
- Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ta la lên:"Thái độ phục vụ của ông chủ đó thật đáng ghét!"

Những người này đều có một quyết định giống nhau, đó là để người khác chế ngự tình cảm của mình.

Lúc chúng ta cho phép người khác điều khiển và chế ngự tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người bị hại, và đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác, nên chúng ta trách móc và căm giận; việc này trở thành sự lựa chọn duy nhất của chúng ta.

Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời chúng ta cũng truyền tải một yêu cầu là:"Tôi khổ như vậy là do anh/chị/con...và anh/chị/con... phải chịu trách nhiệm về nỗi khổ này!" Lúc đó chúng ta đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ làm cho chúng ta vui.
Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy mình, mà chỉ có thể nhờ vào người nào đó xếp đặt và chi phối mình.
Những người như thế làm cho người khác không muốn tiếp xúc, gần gũi, lý do là nhìn họ mà thấy sợ vì chỉ nghe trách móc, hờn giận.

Nhưng, một người biết nắm chắc chìa khoá niềm vui của mình thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui và ngược lại mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác.

Tinh thần người đó ổn định, biết chịu trách nhiệm về chính mình không đổ lỗi cho người khác, biết làm chủ xúc cảm và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình; như thế thì trong cuộc sống và công việc hàng ngày, người đó sẽ được thảnh thơi vui vẻ không bị áp lực từ người khác.

Chìa khoá của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé!

Chúc mọi người đều giữ được niềm vui!

Sưu tầm

Sunday, July 3, 2011

Sự tích con Bướm

Ở một thị trấn nhỏ êm đềm và thơ mộng kia có đôi nam nữ rất yêu nhau. Họ cùng tựa vào nhau trên đỉnh núi cùng ngắm cảnh bình minh và cùng tiễn những ánh chiều tà trên biển. Mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm cầu chúc cho họ hạnh phúc.
Nhưng rồi bỗng một hôm, người con trai không may bị thương rất nặng. Anh nằm trong bệnh viện mấy ngày mấy đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày, cô gái luôn ngồi trước giường anh và không ngừng gọi tên anh. Buổi tối, cô tới nhà thờ nhỏ trong thị trấn để cầu nguyện. Cô gái dường như đã khóc cạn nước mắt.
 
Một tuần trôi qua, chàng trai vẫn chưa tỉnh lại. Cô gái đã rất tiều tụy nhưng vẫn chăm sóc anh rất tận tình. Tình yêu của cô đã làm Chúa Trời cảm động, và Ngài đã quyết định dành cho cô gái một ngoại lệ. Ngài nói: "Ta có thể làm cho người yêu cô nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cô phải hóa thành bướm trong vòng ba năm. Cô có đồng ý như thế không?". Cô gái nghe xong rất cảm động và nói một cách dứt khoát: "Con đồng ý".

Trời sáng, cô gái đã biến thành một con bướm rất đẹp. Cô từ biệt Chúa Trời và bay ngay tới bệnh viện. Quả nhiên, chàng trai đã tỉnh lại. Anh đang trò chuyện với bác sĩ, nhưng rất tiếc cô lại không nói được.

Mấy ngày sau chàng trai xuất viện nhưng không hề vui vẻ. Anh hỏi những người thân về tin tức của cô gái, nhưng không một ai biết người yêu anh bây giờ đang ở đâu. Chàng trai cả ngày không ăn không nghỉ, nhất mực đi tìm người yêu. Trong khi đó, cô gái biến thành bướm kia bay qua bay lại bên cạnh anh; chỉ có điều cô không thể gọi tên anh, không thể trò chuyện cùng anh mà chỉ có thể lặng lẽ đón nhận ánh mắt vô hồn của anh.

Mùa hè qua đi, những cơn gió mùa thu mát mẻ thổi rơi những chiếc lá, cô gái phải rời khỏi nơi này. Ngày cuối cùng cô bay tới đậu lên vai của chàng trai. Cô muốn dùng đôi cánh bé nhỏ của mình vuốt ve lên mặt anh, dùng đôi môi nhỏ xíu của mình hôn lên trán anh, nhưng thân hình nhỏ bé của cô không đủ để anh nhận ra.

Trong chớp mắt, mùa xuân của năm thứ hai đã tới. Cô vội bay về tìm người yêu của mình, nhưng đứng bên cạnh anh lúc này là một cô gái rất xinh đẹp. Cô khựng lại, dường như đang rơi từ lưng chừng trời xuống. Người ta kể rằng vào mùa giáng sinh ấy bệnh của anh càng trầm trọng hơn, người ta cũng kể rằng cô bác sỹ ấy đã chăm sóc anh chu đáo như thế nào và người ta nói rằng tình yêu của họ là lẽ đương nhiên. Tất nhiên người ta cũng không quên miêu tả rằng chàng trai đã vui vẻ trở lại.

Cô gái vô cùng đau khổ, mấy ngày tiếp theo, cô thường thấy người yêu của mình dẫn cô bác sỹ ấy lên đỉnh núi ngắm bình minh và họ cùng ra biển tiễn hoàng hôn. Còn cô không thể làm được gì khác ngoài vài lần đậu trên vai của anh.

Mùa hè năm đó dài đằng đẵng, hàng ngày cô bay rất thấp trong đau khổ, cô không còn dũng khí để đến gần người yêu. Những lời nói thì thầm, những tiếng cười vui vẻ của họ làm cô tủi thân.

Mùa hè của năm thứ ba, bướm đã không thường xuyên bay tới thăm người yêu nữa. Người yêu của cô đã ôm vai, hôn lên má cô bác sỹ và anh chắc cũng không còn tâm tư để hoài niệm về những ngày đã qua. Thời gian ba năm sắp hết, trong ngày cuối cùng, người yêu của cô đã tổ chức hôn lễ với cô bác sỹ. Cô nhẹ nhàng bay vào trong nhà thờ đậu lên vai của Chúa và nghe thấy người yêu của cô ở dưới thề rằng: "Tôi đồng ý". Cô nhìn thấy anh đeo nhẫn cho vợ, và sau đó là nụ hôn ngọt ngào của họ. Cô đã rơi những giọt lệ xót xa. Chúa Trời thở dài một cách xót xa: "Con có hối hận không?". Cô lau khô những giọt nước mắt: "Không ạ!". Chúa Trời bỗng vui vẻ nói: "Ngày mai con có thể trở lại thành chính mình rồi". Bướm lắc đầu nói: "Hãy cứ để cho con làm kiếp bướm suốt đời."

Mưa nửa đêm ....

Friday, July 1, 2011

5phút dành cho quảng cáo nha pà con :))))))))))) - Cơ hội mua sắm giá rẻ http://www.nhadep.com.vn/km072011.asp

Template by:
Free Blog Templates