Monday, March 16, 2009

Lật Đật My Love

Photobucket




Hôm nay một ngày thật đặc biệt , suốt một buổi sáng lang thang tìm kiếm dưới cái nắng oi bức của SG mùa nắng. Nhức cả đầu, hoa cả mắt , vẫn chưa tìm thấy.Thôi không tìm nữa,về nhà nhịn đói ngủ một giấc đến chiều, thức dậy đầu nhức như búa bổ , đau đầu như dzầy sao mà ủi đồ nổi đây.hic..tiện tay bật cái laptop mở 1 bài hát nghe cho tỉnh ngủ, chat chit chút coi có hết nhức đầu hong để còn ủi cả đống áo quần nữa.Sao mà ngán quá ..hu.huuu...

- Chị yêu khỏe hong ?

* Không khỏe

......

- Kêu em bằng chị đi em sẽ tìm dùm chị .....

* Sao lại chơi ăn gian quá hõng biết......

(......vì my love thân yêu nhớ my love lắm nên thôi kêu gì cũng được....làm sao tìm ra cho được đúng là my love muốn kêu gì cũng kêu....)

* OK em yêu cứ tìm đi...10 năm nữa tìm ra thì aloo cho chị nhé.

_ Đợi đấy, quân tử nhất ngôn

(....sợ thế.....uh ! thì quân tử nhất ngôn ........)

................ và cứ thế vừa ủi đồ vừa chat, cũng may hõng có cháy cái nào.hì.hì...

- Chị yêu , em yêu đi tìm đây, khi nào có sẽ alo cho chị yêu.

* Uh, đi đi cưng..!

............tiếp tục sự nghiệp ủi đồ đến 6h thì chuông điện thoại reng...trời ah ! đừng nói là em nó tìm ra được. Thiệt không sai tên của nhỏ hiện ra . Chị yêu đến ngay nhé..có hàng có hàng.........

....Vậy là ước mơ đã tìm thấy, vừa bước chân vào tiệm ...ôi đúng là my love của mình đây rồi.hihii


Giấc mơ từ thuở nhỏ lại ùa về :

Ngày tôi mới chập chững bước đi, chuyện vấp té là một điều không thể tránh khỏi. Mỗi lần vấp té, tôi vẫn thường nằm lì trên sàn nhà, chờ mẹ tới dỗ dành hoặc cho quà mới chịu ngồi dậy.


Có một lần tôi bị té khá đau, mẹ dỗ mãi vẫn không nín khóc được. Lần này không phải tôi cố tình làm nũng mà thực sự là tôi rất đau. Mẹ bỗng đứng lên, mở cái tủ nhỏ xíu vẫn hay đựng những thứ linh tinh của cậu. Rồi mẹ đem đến trước mặt tôi một con lật đật.


Mẹ đặt con lật đật xuống đất, đẩy cho nó ngã lăn ra rồi nói với tôi:


- Con hãy nhìn kìa, lật đật tuy nhỏ hơn con nhưng mỗi lần bị xô ngã, nó vẫn tự đứng dậy được. Nhìn xem con gái yêu của mẹ!


Tôi nhìn con lật đật. Ðúng là khi bị xô ngã, lật đật bật dậy ngay. Tôi thích thú trước trò chơi mới và quên cả cái đau. Mẹ nhìn tôi cười dịu dàng và nói:


- Con thấy không, dù thế nào đi nữa, lật đật cũng tự đứng dậy được. Lật đật rất ngoan và mẹ tin con gái của mẹ cũng ngoan như thế.


Tôi đã nín khóc và cứ tròn xoe mắt nhìn con lật đật cứ lắc lư nhưng không bao giờ bị té. Ngày ấy tôi đã cố gắng giống như lật đật. Mỗi lần vấp té, tôi đều cố gắng bật dậy ngay. Mẹ vẫn hay gọi tôi là "Cô bé lật đật đáng yêu của mẹ".


Bây giờ không có mẹ kế bên. Tôi đã trưởng thành và phải tự mình lo liệu hết mọi thứ. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn. Ðôi lúc mệt mỏi, chán chuờng, tôi muốn buông xuôi tất cả. Những khi ấy lấy tay đánh vào đầu my love 1 cái nó lại bật dậy ngay và tiếng kêu king kong của my love làm tôi thức tỉnh. Và cứ thế như thói quen my love trở thành người bạn không thể thiếu, cho đến một ngày my love bị bể.
Tìm kiếm...kiếm tìm...và hôm nay đã tìm thấy.
Cám ơn người em yêu quí, ý quên người chị thân yêu đã trợ giúp nhé. hihii...( kể từ nay thôi không kêu em yêu nữa mà sẽ để chị yêu về lại vị trí nhé ! )





Photobucket

0 comments:

Post a Comment