Tuesday, July 5, 2011

Chìa khóa của niềm vui.

Tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Haries và một người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua xong rất lịch sự nói lời "cám ơn" nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một tiếng cũng không mở miệng.

Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước, Sydney Harries hỏi:"Ông chủ đó thái độ kỳ quái quá phải không?" Anh bạn nói:"Cứ mỗi buổi tối là anh ta đều như vậy cả."
Sydney Harries lại hỏi tiếp:"Như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta chứ?" Người bạn trả lời:" Tại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ?"

Trong tâm của mỗi người đều có "chìa khoá của niềm vui" nhưng chúng ta lại không biết nắm giữ mà đem giao cho người khác cầm giữ.

- Một người phụ nữ thường than phiền trách móc:"Tôi sống rất buồn khổ vì chồng tôi thường vắng nhà!", cô ta đã đem chìa khoá niềm vui của mình đặt vào tay chồng.
- Một người mẹ khác thì nói:"Con trai tôi không biết nghe lời, làm cho tôi thường xuyên nổi giận!", bà đã trao chìa khoá niềm vui của mình vào tay con trai.
- Một vị trung niên của một công ty thở dài nói:"Công ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút!", anh ta lại đem chìa khoá niềm vui của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.
- Bà cụ kia than thở:"con dâu tôi không hiếu thuận, cuộc đời tôi sao mà khổ!"
- Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ta la lên:"Thái độ phục vụ của ông chủ đó thật đáng ghét!"

Những người này đều có một quyết định giống nhau, đó là để người khác chế ngự tình cảm của mình.

Lúc chúng ta cho phép người khác điều khiển và chế ngự tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình là người bị hại, và đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác, nên chúng ta trách móc và căm giận; việc này trở thành sự lựa chọn duy nhất của chúng ta.

Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời chúng ta cũng truyền tải một yêu cầu là:"Tôi khổ như vậy là do anh/chị/con...và anh/chị/con... phải chịu trách nhiệm về nỗi khổ này!" Lúc đó chúng ta đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ làm cho chúng ta vui.
Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy mình, mà chỉ có thể nhờ vào người nào đó xếp đặt và chi phối mình.
Những người như thế làm cho người khác không muốn tiếp xúc, gần gũi, lý do là nhìn họ mà thấy sợ vì chỉ nghe trách móc, hờn giận.

Nhưng, một người biết nắm chắc chìa khoá niềm vui của mình thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui và ngược lại mình còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác.

Tinh thần người đó ổn định, biết chịu trách nhiệm về chính mình không đổ lỗi cho người khác, biết làm chủ xúc cảm và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình; như thế thì trong cuộc sống và công việc hàng ngày, người đó sẽ được thảnh thơi vui vẻ không bị áp lực từ người khác.

Chìa khoá của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé!

Chúc mọi người đều giữ được niềm vui!

Sưu tầm

18 comments:

cat cat said...

mỗi ngày tui chọn một niềm vui hihi mưa to quá, ôm ..gối ngủ thui Khúc ui-zị là zui gòi! hihihi ngủ ngon hen Khúc!

MAI HƯƠNG said...

Người đó là chị MH của Du nè... há há :))))))))

..Gió Heo May said...

Những điều đặt ra cứ như là một đánh đố ấy nhỏ à ...thử nghĩ nếu người ta cứ mở niềm vui và bỏ qua những điều cần quan tâm _dù đó là nỗi buồn mà ta không muốn có_ thì chúng ta là cái gì ? chúng ta là ai ... Vui hoài , vui triền miên thì cuộc đời này quả là vô vị ...nhạt thếch . Cái quan trọng là người ta biết lướt qua nỗi buồn chứ không hẳn chỉ đi tìm niềm vui ... Thử ta sống triền miên với niềm vui không biết đến nỗi buồn luôn quanh ta coi ..chắc là thành kẻ ...vô duyên mất :))))

KM Nguyen said...

Yeah...cho nên mình tự vui là tốt nhất hén...không nên ngó người ta để giúp mình dzui...

Bống nhỏ said...

Hãy tự bằng lòng với những gì mình có cậu ơi . Và hãy quan tâm nhiều đến mọi người tự nhiên ta vui

Angela nguyen said...

Hay lam ..Thanks

Moon . said...

hehehee... bữa nay cừi cũng mệt rùi mày. Niềm vui trong tay mỗi người đều có nhưng hình như ít người giữ được.

Tommy VN said...

Nhưng mà anh nghĩ đối với sự bàng quan thì mình không nên buồn bực...nhưng không thể nào trong mọi vấn đề đều xử sự như thế. Với một đứa con hư mà không đau khổ vật vã tìm cách cho nó bớt hư thì rất lạ lẫm.

Ngọc Yến said...

Đừng mang nhiều suy tư vào giấc ngủ nhỏ nhé. Ngủ ngon đi rồi mai tính tiếp nghe.

nguoi gia online said...

Entry hay :-))

Moon . said...

Ngáo dau roi? May bi trai dep chế ngự, nắm giữ niem vui roi nhen. Qua doc bai nay de ma biet sau nay phai /nên lam gi ne! :)))))))
Du oi, phai cho Ngáo doc thuoc entry nay nha! Haha.

Diễm Xưa said...

hay nè, có vui buồn thì mới " người " được

Diễm Xưa said...

á, chìa khóa đâu rùi, để tự mình mở thôi

Zip - ZIPPO said...

Những bài học về đạo đức và bí quyết này nọ luôn viết rất hay. Nói và viết thì dễ, thực hiện và thực hành mới khó, mới gian nan.

Chẳng hạn câu này: "Sydney Harries lại hỏi tiếp:"Như vậy, tại sao bạn lại đối xử tử tế với ông ta chứ?" Người bạn trả lời:" Tại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ?" ".... Nghe thì hay lắm nhưng nếu ông ta, chúng ta và Thụy Du bị người ta tát một bạt tay thử xem sao, xem có bình tĩnh nổi hay không thì biết.

Nói chung, những bài này rất hay và chúng ta cũng cần tham khảo để điều chỉnh hành vi của mình. Cái ông quạu đeo trong truyện kể này không dễ gì gặp toàn người "có ý thức cáo và ý chí mạnh mẽ" như ông bạn của S. Harries đâu.

rong hoasuong said...

giữ niềm vui khó quá Chị ơi, em giữ hoài mà nó cũng cứ rớt hoài

Ngô Đồng said...

Chí lý . Chí lý

kim dungvu said...

" Tại sao tôi để ông ta quyết định hành vi của tôi chứ?"
câu trả lời tuyệt vời !

kim dungvu said...

hôn em gái xinh .

Post a Comment

Template by:
Free Blog Templates