Một ông lão ăn xin quần áo rách tả tơi, đôi môi tái nhợt vì đói và rét, đôi mắt đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Ông lão đến bên một cậu bé, run rẩy chìa đôi tay sưng húp và bẩn thỉu rên rỉ cầu xin cứu giúp.
Cậu bé lục tìm hết túi nọ đến túi kia, không có tiền, cũng chẳng có gì có thể ăn được.
Ông lão ăn xin vẫn đợi, cả người ông vẫn run lẩy bẩy vì rét. Chẳng biết làm sao, cậu bé liền nắm chặt lấy bàn tay run rẩy mà nói:
- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.
Đôi môi tái nhợt của người ăn xin chợt nở một nụ cười, ông xiết chặt tay cậu bé, nói bằng giọng khản đặc:
- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Cậu bé cũng lặng người đi và chợt hiểu: Cậu cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.
Và tôi, khi đọc câu chuyện này, tôi cũng hiểu ra một điều thật giản dị và vô cùng thấm thía về sự cho và nhận
7 comments:
Hơi ấm nồng nàn
Ngắn gọn mà hay! Tks bạn
Bài viết ngắn gọn thật ý nghĩa đó em, một chút tình người với cảm thông chia xẻ.
Rất cần những cái siết tay ấm áp như thế giữa đời thật này.
hay lắm á
Qụây đã cũng phải có đôi phút trầm tư nhỉ ?
Câu chuyện này giàu ý nghĩa và sâu sắc lắm.
Post a Comment