Friday, May 29, 2009

Ngày 13/7, Yahoo! 360 sẽ chính thức “khai tử” ?

(Dân trí) - Sáng nay (29/5), Tổng giám đốc Yahoo Việt Nam Vũ Minh Trí đã chính thức thông báo mạng xã hội nổi tiếng sẽ đóng cửa vào giữa tháng 7 tới. Trong vòng 48 tiếng tới, Yahoo sẽ gửi cho người sử dụng thông báo sẽ ngừng dịch vụ để người dùng tiến hành “chuyển nhà”.
 
Yahoo! 360 chuẩn bị “chia tay” người dùng Việt Nam
 
 
Vậy là sau hơn 1 năm thông tin sẽ “khai tử” dịch vụ Yahoo!360 khiến cư dân mạng xôn xao thì đến hôm nay, Yahoo Việt Nam, đại diện cho Yahoo tại Mỹ, đã chính thức lên tiếng về kế hoạch này. Theo ông Vũ Minh Trí - Tổng giám đốc Yahoo Việt Nam - ngày 13/7 tới, Yahoo!360 sẽ ngừng cung cấp dịch vụ và Yahoo 360 plus sẽ là “ngôi nhà mới” của cộng đồng blogger Việt. Trong vòng 48 tiếng tới, Yahoo sẽ gửi cho người sử dụng blog Yahoo!360 một thông báo là sẽ ngừng dịch vụ để người dùng tiến hành “chuyển nhà”. 
Thực tế, mặc dù chưa đóng cửa nhưng Yahoo!360 đã không được Yahoo đầu tư phát triển, mạng xã hội này trong tình trạng “ngắc ngoải” hơn một năm nay, người dùng dịch vụ thường gặp khó khăn khi viết entry mới hoặc comment vào entry của người khác... “Buồn, cực, tủi, nhục” là cảm giác chung của các blogger trong thời gian vừa qua.
 
Mặc dù Yahoo đã khai trương dịch vụ Yahoo! 360 plus dành cho người dùng Việt Nam nhưng thực tế, theo đánh giá của các blogger thì, 360 plus không thể “được lòng” như Yahoo! 360. Rất nhiều người đã chuyển sang sử dụng các mạng xã hội khác, như Facebook, Opera, Wordpress, Blogspot.
                                                                                                                       PV
 
Không biết lần này tin tức có chính xác không ? hay lại như tin vịt của tháng 4 vừa qua làm cư dân mạng xôn xao.uhmm... cứ đợi đến T.7 sẽ rõ. Báo VN đăng sao không tin được cái gì hết á.
 

 

 

Sunday, May 24, 2009

Thư giãn ngày chủ nhật

Funny MySpace Comment
Chuyện hài sưu tầm
SỢ MA

Một cô gái rất sợ ma phải đi học thêm vào buổi tối, đường đi học có một đoạn rất vắng vẻ. Cô luôn hi vọng có người nào đó đi cùng đường với mình cho đỡ sợ.Một hôm cô thấy có một chàng trai đạp cùng chiều với mình. Mừng quá, cô chạy lên để đi cùng, sau một lúc trò chuyện, cô gái nói “Em sợ ma lắm, đi một mình đoạn đường này em sợ lắm, cảm ơn vì đã có anh đi cùng!” Chàng trai mỉm cười nhìn cô gái, trìu mến : “Hồi còn sống anh cũng thế”…....

 HÔN và TÁT

Một chuyến xe có một người phụ nữ đứng tuổi , một cô gái trẻ , và ba chàng trai . Lúc xe đi qua đường hầm tối bỗng nghe tiếng @@ CHỤT @@ và ## BỐP ## . Người phụ nữ đứng tuổi chợt nghĩ: giới trẻ bây giờ ghê thật ;
cô gái trẻ nghĩ: tại sao bà ta được hôn mà mình không được hôn???.
Chàng trai thứ nhất nghĩ: vào hầm lần nữa mình lại hôn;chàng trai thứ hai nghĩ: dám hôn tao nữa tao sẽ tát cho gãy hết răng luôn; chàng thứ ba nghĩ: tao mà biết thằng nào tát tao thì nó tới số rồi ^-^

 CON VẸT

Có một cô gái nuôi được một con vẹt rất khôn, biết nói đủ chuyện.
Một hôm thấy con vẹt dơ dáy wá cô gái bèn mang nó vào nhà tắm và tắm cho nó.
Sau khi tắm cho con vẹt thì quần áo bị ướt nên cô gái cởi quần áo tắm luôn.
Trong lúc đứng rũ lông cho khô con vẹt cứ đứng nghiêng ngó rồi lải nhải:
Thấy hết rồi nha, thấy hết rồi nha!.
Cô gái bực wá bèn xách con vẹt ra vặt hết lông trên đầu nó cho chừa cái tội nói bậy.
Mấy hôm sau, Sếp của cô gái nọ tới nhà chơi. Con vẹt nghiêng ngó nhìn cái đầu hói của vị khách một hồi rồi rụt rè hỏi: Bộ cũng thấy hết rồi hả???

TƯỞNG BỞ

Một cô gái ngồi sau xe ôm vừa đi đường vừa ngắm cảnh rồi nói với lái xe: "Mới có 15 năm mà Sài Gòn thay đổi nhiều quá".Anh xe ôm tưởng vớ được Việt kiều liền hỏi: - Ủa, cô ở Mỹ hay là đâu mới về vậy? - Dạ không anh, em mới ra tù được mấy hôm. Hồi đó em đi cướp xe ôm suýt bị chung thân anh à!

 Sinh Nhật

Hai ông hàng xóm nói chuyện với nhau: - Sinh nhật ông là ngày nào? - Ông hỏi để làm gì? - Để tôi mua tặng ông cái rèm cửa sổ, chiều nào đi làm về, tôi cũng thấy vợ chồng ông không quần áo rượt đuổi nhau khắp nhà. - Thế sinh nhật ông là ngày nào? - Ông hỏi vậy là sao? - Để tôi mua cho ông cái ống nhòm, để ông coi rõ đó là vợ tôi hay vợ ông

 Phét

Vào 1 ngày người Nhật đào đất xuống 500m thấy được 1 sợi dây điện thoại liền kết luận rằng cách đây 500 năm người Nhật đã dùng điên thoại bàn.Người Mỹ ko thua , liền đào đất xuống 1000m và thấy được 1 sợi dây cáp và kết luận rằng cách đây 1000 năm người Mỹ đã dùng truyền hình cáp. Người Việt Nam liền vào cuộc, đào sâu xuống 2000m mà chẳng thấy được gì hết liền kết luận rằng cách đây 2000 năm người Việt Nam đã dùng điện thoại di động

 

Một đứa trẻ khi mới sinh ra đã được tiên tri rằng: "Khi thằng bé này khóc gọi đến ai thì người đó sẽ chết!" Khi đứa bé lên 3 tuổi nó gọi "Mẹ ơi", hôm sau mẹ nó qua đời, đến năm 4 tuổi nó gọi "Bà ơi", hôm sau bà ngoại nó cũng qua đời. 1 tháng sau đứa trẻ lại khóc rất to và gọi "Bố ơi", người cha thấy vậy buồn bã, biết mình sắp chết nên đi uống rượư, và về rất khuya. Sáng hôm sau tỉnh dậy nghe thấy kèn đám ma bên nhà hàng xóm, ông bạn hàng xóm qua đời...

 Chém Gió 

Trên 1 chuyến máy bay. phi công thông báo phải bỏ tất cả các vật không cần thiết vì máy bay quá tải.Trước tiên 1 người Mĩ thả 1 vali xuống ,anh người Nhật hỏi là cái gì. Anh Mĩ trả lời :"Ðô la đó ,nước tui có mà đầy."Tiếp theo anh Nhật thả một cái bao xuống.Anh Mĩ hỏi cái gì.Anh Nhật trả lời :"kim cương đó nước tui có mà đầy" Anh người Việt Nam thấy thế sẵn chân đạp luôn hai thằng Mĩ và Nhật xuống. Anh người Iraq (lòng nghĩ thầm "Binlađen tập 2 à?") hỏi tại sao. Anh Việt Nam trả lời :"Mấy thằng chém gió đó,nước tui có đầy


Funny MySpace Comment

Friday, May 22, 2009

???

 Một người đàn ông phát hiện ra con bò cạp đang chơi vơi trong nước. Ông ta quyết định đưa tay ra cứu nó nhưng chính con bò cạp đó lại cắn ông ta. Vẫn cố gắng vớt con bò cạp ra khỏi nước, người đàn ông đó lại bị cắn nữa. Một người khuyên ông không nên cứu nó nữa. Nhưng người đàn ông trả lời rằng: "Bản năng tự nhiên của bò cạp là cắn. Bản năng tự nhiên của tôi là yêu thương. Vậy tại sao tôi phải từ bỏ bản năng yêu thương chỉ vì bản tính tự nhiên của bò cạp?"

Free Image Hosting Upload Photos Photo Sharing

Thursday, May 21, 2009

Cây Nến Tắt

                                                                                      
                                      

Một người đàn ông có một đứa con gái duy nhất. Ông yêu thương nó vô cùng. Cô bé đối với ông quý giá như cuộc sống vậy.


Một hôm cô bé bị ốm rất nặng. Ông đã đi khắp nơi, tìm đủ mọi cách để mong chữa được bệnh cho con gái nhưng tất cả đều vô ích. Một ngày cô bé vẫn rời bỏ ông ra đi. Người đàn ông đau khổ cùng cực.

Từ hôm đó ông dường như chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Lúc nào ông cũng giam mình trong phòng, xa cách với thế giới bên ngoài. Ông không gặp bạn bè, hàng xóm, không đi chơi, lúc nào cũng lầm lầm lũi lũi trong cơn tuyệt vọng vì mất con gái.

Cho đến một đêm ông có một giấc mơ. Ông thấy mình ở trên Thiên đường và đứng xem đoàn diễu hành của những Thiên thần bé nhỏ. Trên tay mỗi Thiên thần đều cầm một cây nến đang cháy. Ông nhìn quanh và thấy con gái mình. Cô bé cũng cầm trên tay một cây nến nhưng nó đã tắt. Ông liền lại gần và hỏi: “Con thân yêu của bố, sao cây nến của con lại tắt mà không sáng như của các bạn khác?”

Cô bé liền trả lời: “Bố ơi, mỗi khi nó tắt người ta sẽ thắp lại cho con. Nhưng nước mắt của bố lại làm nó tắt mất.”

Sau đó người đàn ông tỉnh dậy. Bài học ông nhận được đã quá rõ ràng. Từ hôm đó ông không còn u sầu, buồn thảm như lúc trước nữa để ngọn nến của con gái ông không bị dập tắt bởi những giọt nước mắt vô ích

Sưu Tầm

                               

Upload Pictures - Photo Sharing - Free Image Hosting

Tuesday, May 19, 2009

Cho & Nhận

Một ông lão ăn xin quần áo rách tả tơi, đôi môi tái nhợt vì đói và rét, đôi mắt đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Ông lão đến bên một cậu bé, run rẩy chìa đôi tay sưng húp và bẩn thỉu rên rỉ cầu xin cứu giúp.

Cậu bé lục tìm hết túi nọ đến túi kia, không có tiền, cũng chẳng có gì có thể ăn được.

Ông lão ăn xin vẫn đợi, cả người ông vẫn run lẩy bẩy vì rét. Chẳng biết làm sao, cậu bé liền nắm chặt lấy bàn tay run rẩy mà nói:

- Ông đừng giận cháu, cháu không có gì để cho ông cả.

Đôi môi tái nhợt của người ăn xin chợt nở một nụ cười, ông xiết chặt tay cậu bé, nói bằng giọng khản đặc:

- Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.

Cậu bé cũng lặng người đi và chợt hiểu: Cậu cũng vừa nhận được chút gì của ông lão.

Theo Tuốcghênhép


Và tôi, khi đọc câu chuyện này, tôi cũng hiểu ra một điều thật giản dị và vô cùng thấm thía về sự cho và nhậnUpload Pictures - Photo Sharing - Free Image Hosting

Saturday, May 16, 2009

Bức Tranh

Upload Pictures - Photo Sharing - Free Image HostingNgày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.

Ông mở một lớp học mỹ thuật để dạy nghề cho mọi người và cũng để tìm đệ tử nối nghiệp. Ông không mấy khi khen ngợi ai, cũng không bao giờ đề cập đến thời gian của khóa học. Ông nói, một học trò chỉ có thể thành công khi ông hài lòng với kỹ năng và hiểu biết của người đó. Ông truyền cho học trò những phương pháp đánh giá, ước định của ông, và chúng cũng độc đáo như những tác phẩm của ông vậy. Ông không bao giờ thổi phồng tầm quan trọng của những bức tranh hay sự nổi tiếng, mà ông luôn nhấn mạnh đến cách xử sự, thái độ với cuộc sống của học trò.

Trong một số lượng lớn học trò, Rajeev là một người có tài nhất, chăm chỉ, sáng tạo,nên anh ta tiếp thu nhanh hơn nhiều so với các bạn đồng môn. Ông Ranga rất hài lòng về Rajeev.

Một ngày kia, sau bao nhiêu cố gắng, Rajeev được ông Ranga gọi đến và bảo:

- Ta rất tự hào về những tiến bộ mà con đã đạt được. Bây giờ là thời điểm con làm bài thi cuối cùng trước khi ta công nhận con thực sự là một họa sĩ tài năng. Ta muốn con vẽ một bức tranh mà ai cũng phải thấy đẹp, phải khen ngợi.

Rajeev làm việc ngày đêm, trong rất nhiều ngày và đem đến trình thầy Ranga một bức tranh tuyệt diệu. Thầy Ranga xem qua rồi bảo:

- Con hãy đem bức tranh này ra đặt ở quảng trường chính, để tất cả mọi người có thể chiêm ngưỡng. Hãy viết bên dưới bức tranh là tác giả sẽ rất biết ơn nếu bất kỳ ai có thể chỉ ra bất kỳ sơ suất nào trên bức tranh và đánh một dấu X vào chỗ lỗi đó.

Rajeev làm theo lời thầy: đặt bức tranh ở quảng trường lớn với một thông điệp đề nghị mọi người chỉ ra những sơ suất.

Sau hai ngày, Ranga đề nghị Rajeev lấy bức tranh về. Rajeev rất thất vọng khi bức tranh của mình đầy dấu X. Nhưng Ranga tỏ ra bình tĩnh và khuyên Rajeev đừng thất vọng, cố gắng lần nữa. Rajeev vẽ một kiệt tác khác, nhưng thầy Ranga bảo phải thay đổi thông điệp dưới bức tranh. Thầy Ranga nói phải để màu vẽ và bút ngay cạnh bức tranh ở quảng trường và đề nghị mọi người tìm những chỗ sai trong bức tranh và sửa chúng lại bằng những dụng cụ để vẽ ấy.

Hai ngày sau, khi lấy tranh về, Rajeev rất vui mừng khi thấy bức tranh không bị sửa gì hết và tự tin đem đến chỗ Ranga. Ranga nói:

- Con đã thành công vào ngày hôm nay. Bởi vì nếu chỉ thành thạo về mỹ thuật thôi thì chưa đủ, mà con còn phải biết rằng con người bao giờ cũng đánh giá bừa bãi ngay khi có cơ hội đầu tiên, cho dù họ chẳng biết gì về điều đó cả. Nếu con luôn để cả thế giới đánh giá mình, con sẽ luôn thất vọng. Con người thích đánh giá người khác mà không nghĩ đến trách nhiệm hay nghiêm túc gì cả. Mọi người đánh những dấu X lên bức tranh đầu tiên của con vì họ không có trách nhiệm gì mà lại cho đó là việc không cần động não. Nhưng khi con đề nghị họ sửa những sơ suất thì không ai làm nữa, vì họ sợ bộc lộ hiểu biết- những thứ mà họ có thể không có. Nên họ quyết định tránh đi là hơn. Cho nên, những thứ mà con phải vất vả để làm ra được, đừng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi đánh giá của người khác. Hãy tự đánh giá mình. Và tất nhiên, cũng đừng bao giờ đánh giá người khác quá dễ dàng.
ST


Saturday, May 9, 2009

Nghĩ về Mẹ

Upload Pictures - Photo Sharing - Free Image Hosting Ngày của mẹ  theo những dòng người về với cội  nguồn về với tình mẫu tử thiên liêng, nhỏ cũng muốn hòa mình vào dòng cảm xúc ấy với các bạn. Nhưng phải bắt đầu từ đâu đây để viết về mẹ nhỉ ? hôm nay nhỏ nghĩ mình đã có đủ sự yêu thương tình cảm ngọt ngào êm đềm của mẹ để có thể viết tiếp bài tập làm văn của 25 năm còn dang dở . Ngày mà cô giáo cho bài văn với chủ đề “ viết về người mẹ thân yêu “ mà nhỏ đã bỏ trống khi không biết phải viết như thế nào về mẹ, khi chưa cảm nhận  ra được mẹ là tình cảm thiên liêng dịu ngọt êm đềm…như lời cô giáo hướng dẫn.

Tuổi thơ nhỏ không có được diễm phúc sống cùng cha mẹ, có thể đó là một thiệt thòi thuộc về quá khứ. Nhỏ cứ sống dửng dưng trước những tình cảm của mọi người, có mẹ có ba hay không thì nhỏ vẫn sống, vẫn tồn tại vẫn lớn khôn, vẫn cười đùa vui vẽ. Rồi có nhiều người hỏi nhỏ có nhớ ba mẹ không ?  không ! cứ trả lời ngay chẳng cần suy nghĩ, vì thật ra có biết nhớ là cái gì đâu, nên từ không dùng là đúng rồi còn gì nữa. Có người vẫn không chịu chữ không ấy và bắt phải ngồi nghĩ lại kỷ xem…uhm..đã nhớ là nhớ đã không là không , sao lại phải nghĩ kỷ lại nhỉ ? uh..nhưng thôi cũng ngẫm cũng nghĩ..nhưng nghĩ có mà ra vẫn cứ trắng toát một màu . Tuổi thơ và quá khứ là như vậy đó.

 Nhưng hiện tại và tương lai thì lại là một đặt ân dành cho nhỏ. Theo dòng thời gian lặng lẽ trôi từng ngày ,trước những va chạm vấp ngã trong cuộc sống nhỏ đã lớn lên theo từng ngày trong cách suy nghĩ của mình,biết sống là để học cách yêu thương, biết mở lòng để đón nhận những điều mà bấy lâu mình từ chối. uhm…không phải từ chối mà không thể tiếp nhận được thì có vẻ đúng hơn chăng?Rồi một ngày khi biết mở lòng để đón nhận những tình cảm trân quí nhất của ba mẹ dành cho mới thấy được mình là người hạnh phúc nhất.Tuy không thể quen  khi được mẹ quan tâm chăm sóc, nhưng có cái gì là tự dưng quen liền đâu, từ từ rồi nhỏ cũng tiếp nhận được hết  tình cảm bao la của mẹ ( cho thì khó chứ nhận thì dễ ẹt í mà..hihii..) Yêu mẹ lắm , những mỹ từ cao đẹp nhất không thể diễn tả hết được tình yêu bao la của mẹ trong lòng nhỏ..chỉ biết nói là yêu mẹ thôi.Tuy không ở cạnh mẹ mỗi ngày, nhưng mỗi ngày con luôn nghĩ về mẹ ,cố gắng  làm gì đó để mẹ vui và luôn cầu mong mẹ có thật nhiều sức khỏe. Ngàn lời con cám ơn mẹ đã đem con đến với cuộc đời này để con được hạnh phúc yêu thương trong vòng tay của ba mẹ.

baby Pictures, Images and Photos

Wednesday, May 6, 2009

Tản Mạn Kẹt Xe

ket xe

Sài Gòn nhờ có đào đường kẹt xe mà dạo này mình  lái xe lụa lắm nhá…đua trên đường là quá bình thường, bi giờ chạy trên lề cứ bon bon mới ghê chứ, hẽm hóc nào cũng rành hết á..uhm…tình hình này nếu có thất nghiệp chạy xe ôm coi bộ được à nhen. Há.há..há.. giờ ngồi nhớ lại chuyện chiều nay đi làm về là cứ buồn cười..mà ngồi cười một mình sao giống khùng quá, thôi kể ra đây để các bạn mình cùng cười chung nhé !

Chuyện là dzầy nè : chiều nay đi làm về đang chạy từ từ thả hồn lơ lững cành cây, hít một hơi thở dài tận hưởng khí trời mát mẽ, chưa vui hết cái vui chưa cười hết nụ cười thì chợt tỉnh mộng…vừa chạy ra đến con đường chính nhìn phía trước thì ôi chao..kẹt xe,đảo sơ qua 1 vòng thấy một đoàn dài xe bus..hic..mà đứng sau đuôi xe bus thì có nước thành Bao Công vì khói , đảo sơ 1 vòng…hehee…lủi vào hẽm thôi, tư duy cứ như là rađa đang dò sóng, hẽm này ra đường này rồi quẹo ngã này rồi rẽ qua chỗ này….vậy là đã định được hướng, chạy từ từ tấp vào lề xi-nhan mí bác cho em lên lề nhá.Khi quẹo vào được con hẽm nhỏ là một kỳ công đó nha, giờ cứ việc thong dong mà chạy thôi, xuyên qua được khu cư xá Đô Thành này rồi thì giờ có kẹt xe đường nào cũng có hẽm để về đến nhà..hihii…cái tật tung tăng vẫn hõng bỏ, giờ vẫn còn sớm chán ghé ngang nhỏ bạn khu chợ Bàn Cờ lấy mấy đĩa ca nhạc về nghe đã. Rẽ phải, rẽ trái, chạy thẳng, rẽ phải, rẻ phải, rồi rẽ trái thắng xe cái kịt trước cửa nhà nhỏ bạn, bước xuống xe chưa kịp bấm chuông nhìn lại phía sau lưng …ặc..ặc…ở đâu ra dzị nè…1 đoàn xe cỡ 10 chiếc đủ loại nối đuôi chạy theo mình..hơ..hơ…vụ gì đây các bác. Sao không chạy tiếp đi nhỏ, phía trước chạy ra đường gì vậy? một chị áo hoa hỏi . Dạ hẽm cụt ạ. Há.há…vừa trả lời xong mà mắc cười không chịu nổi,à ! thì ra nãy giờ các bác bám  đuôi mình đây, định theo mình tìm đường cứu nước à..há.há….thế thì toi òi. Nhỏ bạn hôm nay làm ca chiều, trật chìa luôn..vậy thôi làm nữ hùng cứu cả đoàn ra khỏi chốn kẹt xe lần nữa..hihii…cái màng quây đầu xe mới cực nè, hẽm thì nhỏ mà xe thì cả đoàn phải chạy vào sát nhà bác Nghị mới có chỗ trống để de cái đích xe ra, bà con hàng xóm ra đón chào vui ơi là vui tưởng đang có chiến dịch biểu tình chống kẹt xe chống ngập lụt ..hơ..hơ…cầm cờ chạy trước, ý lộn cầm tay lái chạy trước , rẽ các kiểu rẽ ra đến được ngã ba, dừng lại làm hướng dẫn viên, bi giờ bác nào muốn ra đường ĐBP thì rẽ phải chạy thẳng rồi hỏi người ta chỉ tiếp cho mà đi, bác nào muốn ra đường NĐC thì rẽ trái rồi cũng hỏi mà dìa nhà, bác nào muốn ra đường LTT thì theo em. Hihiii..vậy là chia tay từ đây mỗi người mỗi ngã..trước khi chia tay còn dặn dò các bác vài lời nhá “ nhớ hỏi đường ra khi thấy mình đã đi sai hướng không thì cho các bác đánh cờ suốt đêm nay nhá, vì khu này là khu Bàn Cờ ..hehee…” .Theo sau lưng mình lúc này còn 2 bác cũng ra LTT , đến đường quẹo vào nhà…quây lại chào , ai cũng cười híp cả mắt ..và hẹn gặp lại nhau ở một nơi nào đó không phải ở nơi kẹt xe.

Smile Pictures, Images and Photos

Monday, May 4, 2009

Cổ tích cho những hy vọng không thành

Upload Pictures - Photo Sharing - Free Image Hosting 1. Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
_ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.

Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
_ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
_ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
_ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
_ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
_ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?"
Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....


Đây chỉ là một câu chuyện cổ tích  thôi. Nhưng những gì đọng lại thì nhiều lắm... Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc. Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như Mùa Xuân, nhận ra con đường phía trước ?......



Mystics Comments

2. Mặt trăng và Mặt Trời tranh cãi với nhau về Trái Đất. Mặt Trời nói : "Lá và cây cối, tất cả đều màu xanh". Nhưng Mặt Trăng thì lại cho rằng, tất cả chúng mang một ánh bạc lấp lánh. Mặt Trăng nói rằng, con người trên Trái Đất thường ngủ. Còn Mặt Trời lại bảo con người luôn hoạt động đấy chứ.

_ Con người hoạt động, vậy tại sao trên Trái Đất lại yên ắng đến vậy ?- Mặt Trăng cãi.
_ Ai bảo là trên Trái Đất yên lặng ?- Mặt Trời ngạc nhiên- Trên Trái Đất mọi thứ đều hoạt động, và còn rất ồn ào, náo nhiệt nữa.
Và họ cãi nhau rất lâu, cho đến khi Gió bay ngang qua.
_ Tại sao các bạn lại cãi nhau về chuyện này chứ ? Tôi đã ở bên cạnh Mặt Trời khi Mặt Trời nhìn xuống Trái Đất, và tôi cũng đi cùng Mặt Trăng khi Mặt Trăng xuất hiện. Khi Mặt Trời xuất hiện, mọi thứ là ban ngày, cây cối màu xanh, con người hoạt đông. Còn khi Trăng lên, đêm về, mọi người chìm vào giấc ngủ.

Nếu chỉ nhìn mọi việc dưới con mắt của mình, thì mọi thứ chẳng có gì là hoàn hảo, trọn vẹn cả. Không thể đánh giá Trái Đất chỉ bằng con mắt của Mặt Trời hoặc Mặt trăng được. Cũng vậy khi đánh giá một con người, một sự việc nào đó, không thể nhìn từ một phía .



Mystics Comments

3. Một hôm, Mặt Trời, Gió và Mặt trăng đến ăn tối tại nhà của bác Sấm Sét và cô Tia Chớp. Còn Mẹ của họ là Vì Sao thì ở nhà.

Mặt Trời và Gió rất tham lam, và luôn chỉ nghĩ đến bản thân mình. Trong bữa ăn, họ ăn rất nhiều và không nghĩ gì dến người mẹ đang ở nhà cả.Còn Mặt Trăng, mỗi một món ăn, cô lại để dành mang về cho mẹ một ít. Khi bọn họ trở về nhà, Vì Sao đã hỏi :
_ Các con yêu quý, ở đó họ cho các con ăn những gì ?
_ Con được ăn rất nhiều món ngon mẹ ạ, và con đã ăn hết tất cả phần của mình - Mặt Trời trả lời.
_ Con cũng đã ăn rất nhiều mẹ ạ, ăn hết tất cả - Gió nói.
Còn Mặt Trăng, cô lấy tất cả những gì đã đẻ dành cho mẹ ra, dọn lên bàn và mời Vì Sao ăn. Và họ đã có một bữa ăn không chỉ đầy những thức ăn ngon, mà còn đầy cả lòng yêu thương nữa.
Vì Sao rất buồn vì Mặt Trời và Gió. Bà nói :
_ Mặt Trời, con trai của ta. Con chỉ luôn nghĩ đến mình, chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, mà chẳng bao giơ nghĩ đến người khác. Sau này sẽ không có ai muốn gần gũi và yêu quý con đâu. Con sẽ trở thành một con người nóng bỏng, gay gắt, để rồi tất cả mọi người, mỗi khi nhìn thấy con đều phải che mặt lại.
Còn con, Gió yêu quý. Con rất tham lam. Con luôn sống cho bản thân. Sẽ không có ai yêu quý con cả, và mọi người luôn tránh xa con.
Mặt trăng yêu quý của ta, con thật là một người chu đáo, ngoan ngoãn. Con sẽ trở nên trong sáng, mát dịu. Tất cả mọi người rồi sẽ yêu quý con.

Cuộc sống là vậy, luôn có sự vận động nhân quả. Cho và được cho luôn tồn tại song song với nhau.



Mystics Comments

4. Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi... Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng


Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.

Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.

Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.




Glitters Comments

Friday, May 1, 2009

Chiếc Bình Cuộc Sống



Khi bạn cảm thấy cuộc sống của mình đang ngoài tầm kiểm soát, khi một ngày dài 24h dường như không đủ để bạn làm việc, hãy nhớ đến câu chuyện về cái bình rỗng và hai tách cà phê…


Giờ triết học, vị giáo sư già ngồi yên ở bàn với một số đồ lỉnh kỉnh trước mặt. Khi giờ học bắt đầu, giáo sư không nói lời nào mà đặt một cái bình lớn lên trên mặt bàn và đổ đầy vào đó những quả bóng bàn. Sau đó ông hỏi tất cả sinh viên trong lớp và mọi người đều đồng ý rằng cái bình đã đầy.

Tiếp đó, ông giáo sư lấy ra một hộp đầy sỏi nhỏ và đổ chúng vào bình. Ông lắc nhẹ cái bình, sỏi rơi đầy các kẽ hở giữa những quả bóng bàn. Một lần nữa ông hỏi các sinh viên của mình và tất cả đều đống ý là cái bình đã đầy.

Tiếp tục công việc, vị giáo sư lấy tiếp một cái hộp đựng đầy cát và trút tất cả số cát vào bình. Tất nhiên là cát nhanh chóng lấp đầy những kẽ hở còn lại. Thêm một lần nữa giáo sư hỏi cả lớp chiếc bình đã đầy chưa. Lần này, rất quả quyết, đám sinh viên trong lớp khẳng định cái bình không thể chứa thêm một thứ gì nữa.

Mỉm cười, vị giáo sư ra ngoài lấy hai tách cà phê rồi trút cả vào trong bình. Ðám cát có sẵn nhanh chóng hút hết, và cà phê đã lấp đầy khoảng trống dù rất bé nhỏ giữa những hạt cát.

“Nào các trò”, ông giáo sư ngồi xuống ghế và bắt đầu. “Tôi muốn các trò hãy coi cái bình này như cuộc sống của các trò. Những trái bóng bàn kia là những thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của các trò: Gia đình, con cái, sức khoẻ, những người bạn và những niềm đam mê. Nếu những thứ đó còn, cuộc sống của các trò vẫn coi như hoàn hảo.

Những viên sỏi kia tượng trưng cho những thứ khác trong cuộc sống như công việc, nhà cửa hay xe hơi.

Cát là đại diện cho những điều vặt vãnh khác. Nếu các trò bỏ cát vào bình đầu tiên, sẽ không còn chỗ trống cho sỏi hay bóng bàn. Cuộc sống cũng thế. Nếu bỏ quá nhiều thời gian, sức lực cho những thứ vặt vãnh, các trò sẽ không còn thời gian cho điều gì quan trọng hơn.

Những thứ cần quan tâm có thể là những thứ quyết định hạnh phúc của các trò. Ðó có thể là chơi với bọn trẻ, có thể là bỏ thời gian để đến khám bác sĩ định kì, có thể là dành thời gian ăn tối cùng gia đình, cũng có khi chỉ là công việc dọn dẹp nhà cửa và tống khứ đi một số thứ không cần thiết.

Hãy quan tâm đến những trái bóng bàn đầu tiên, những thứ thật sự quan trọng. Hãy biết ưu tiên cái gì đầu tiên. Những thứ còn lại chỉ là cát thôi.

Có một cánh tay đưa lên và một câu hỏi cho giáo sư: “Vậy cà phê đại diện cho cái gì thưa giáo sư?”.

Ông giáo sư mỉm cười: “Tôi rất vui khi trò hỏi câu đó. Cà phê có nghĩa là dù trò có bận rộn với cuộc sống của mình đến đâu thì vẫn luôn có thời gian để đi uống một tách cà phê với bạn bè”.

Bông Hồng Cài Áo




Bình Mực !!!

Upload Pictures - Photo Sharing - Free Image Hosting




Sao kỳ vậy ta ? add bài nào vô cũng báo lỗi Javas hết là sao trời..bình mực quá nha.