Tuesday, November 2, 2010

Người bạn.

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.

Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"

Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"

Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."

Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."

Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"

Sưu tầm

14 comments:

Moon . said...

Uh, câu chuyện này Moon đã đọc lâu, nhiều lần và vẫn xúc động với việc làm của thằng bé đó. Liệu có bao nhiêu người sẽ làm được như thằng bé hén?

TTM Gốc Bằng Lăng said...

Ui nhìn hình con cún lại nhớ Mun quá ... hihi

Bống nhỏ said...

Câu chuyện thật cảm động . Người ta nói : Có ăn lạt mới biết thương mèo

TTM Gốc Bằng Lăng said...

Đọc xong câu chuyện cảm động rồi. Nhưng hình mấy con chó con rất dễ thương đó nhỏ à.

..Gió Heo May said...

Vậy nếu chú bé không là một người bị thương tật ....Chú chó vẫn có thể là bạn chứ ? Ngay khi đọc đến đoạn chú chó con xuất hiện ta đã muốn nó là bạn rồi mà ...

Mỹ Diên . said...

Thật cảm động, cảm ơn chị đã post lên cho cả nhà cùng đọc. Hug phát!

Ngọc Yến said...

Cậu bé còn nhỏ mà thật thông tình đạt lý, y chang nhỏ Khúc vậy đó.

MAI HƯƠNG said...

Một câu chuyện hay, một bài học ý nghĩa. Cám ơn em tui :)

bi NGUYEN said...

Đang suy gẫm!

nini . said...

hic hic
cam dong lam
nhung tau dg ghet cho may ui

Kha Thạch said...

Một câu chuyện hay. Đã từng đọc rồi nhưng đọc lại vẫn thấy hay và nhiều cảm xúc...

s dzung said...

Lúc này Nhỏ tu òi ...Post chuyện " luân lý giáo giáo khoa thư " hén ???

DaiCa CamDau said...

Mình thì thấy câu chuyện này mang tính kỳ thị. Người viết câu chuyện này đang cố ý dồn những nhóm người có hoàn cảnh giống nhau và gợi ý tách họ ra thành một thế giới riêng.

Không nhất định phải mang những nét thương tích, khuyết tật như nhau hoặc cùng một loại bệnh với nhau thì mới có thể hiểu nhau và thương xót nhau và sống với nhau thành bầy đàn. Tôi lành lặng, nhưng tôi vẫn có thể hiểu những điều em nhỏ đó hiểu, có cùng một cảm xúc mà em bé đó có và hòa nhập bình thường, hết sức bình thường với những người kém may mắn hơn.

Nếu ai đó có ý bào chữa cho sự kỳ thị ngầm mà bài viết này truyền tải thì nên nói rằng chủ nhân bài viết này chỉ đạt được một sự rung động cao trào của cậu bé nhằm đánh lừa cảm xúc của người đọc, ngoài ra đã vô tình dẫn dắt và đề cao một sự "phân biệt đối xử" khi cấu trúc nhân vật bị nạn và vị cứu tinh cùng một nhóm thiểu số.

Cảm ơn bài post vì nó cho mình cảm nhận như thế và phát biểu như thế :) háhá

. song lam said...

Hôm trước định làm cái clip về caâu chuyện này, dễ thương.

Post a Comment

Template by:
Free Blog Templates