Tuesday, November 30, 2010
Sáng còn tỉnh tỉnh, ráng kéo tới chiều giờ chịu hết nổi gồi hic.hic..sốt càng lúc càng cao, mũi chảy càng lúc nhiều..hủng lẻ mình bị CẢM thương chàng rùi sao ta ? ặc..ặc..
(Đôi khi bạn cần có một quyết định sai lầm để thấy ai đang ở đó giúp bạn sửa chữa) ---> có đúng vậy hong ta ? mình đang muốn làm sai nhiều thứ lắm đây Haaaiiizzzzzzzz...
Monday, November 29, 2010
Sunday, November 28, 2010
Wednesday, November 24, 2010
Cách duy nhất để có bạn bè thì chính bản thân mình phải là một người bạn - Nếu trái tim bạn là một đóa hoa hồng, miệng bạn sẽ thốt ra những lời ngát hương.
Friday, November 19, 2010
Hôm nay teacher ai cũng được tặng bông , em cũng là teacher mà có dư thêm chữ run nữa à ( teacher run ) nhưng hõng ai tặng cái bông nào ôi bùn quá đê :((
Thursday, November 18, 2010
Thầy tôi và sự tình cờ
Hôm nay một ngày thật ý nghĩa , sự tình cờ đã cho tôi gặp và cảm nhận được những tình cảm cao đẹp của người thầy người bạn.
Từ khi biết cắp sách tới trường thầy cô giáo là những người tôi kỵ nhất, ít có thầy cô nào tôi kính nể. Hình như vì chính họ đã để cho tôi thấy bản chất sống vì tiền vì danh vọng địa vị rõ quá nên tôi không còn chút nể trọng nào .Cả một thời đi học sự nể trọng kính phục trong tôi có được vài ba người và thầy là người mà hôm nay sau 15 năm tôi tình cờ gặp lại.
Trên đường về nhà sau giờ làm việc, đang chạy xe chậm chậm ngắm trời mây thì lại bị kẹt xe bực mình tôi rẽ vào con hẽm nhỏ chạy xuyên qua trường Phan Đình Phùng.Khi chạy ngang qua một người , tôi cảm thấy hình dáng này sao quen quá, hong lẽ là Thầy sao ta? Vẫn cái dáng khòm khòm năm nào, mái đầu trắng xóa, tay xách chiếc sansonai …uhmm..tôi vội quay đầu xe lại.Không còn nghi ngờ gì nữa rồi từ xa đúng là thầy chứ không ai khác . Rồ xe chạy cái vèo đến ngay trước mặt, thắng cái két làm giựt mình ông già..hà.hà… tự dưng tôi thốt ra câu “ thầy xách giỏ lựu đạn đi quăng ai đó thầy “ ( câu này tôi hay chọc thầy mấy chục năm về trước lâu rồi hõng có nói với ai vậy mà giờ tự dưng sổ ra suông dễ sợ ).Một chút bất ngờ chựng lại vì bị chận đầu, thầy liền nhìn tôi và nói “ con khỉ nhỏ hù thầy hả “ Trời ạh..bao nhiêu năm rồi mà thầy vẫn còn nhớ cái nick name mà thầy đặt cho tôi kìa mừng quá chừng luôn .Biết bao nhiêu thế hệ qua đi hôm nay sau 15 năm gặp lại thầy vẫn còn nhớ rõ cả họ tên và nick name của mình, đó là một điều vui không thể tả.
Nhà thầy chuyển qua con hẽm nhỏ cuối đường, vậy mà bao lâu nay tôi chẳng biết.Từ ngày qua nhà cũ mấy người hàng xóm nói thầy đã dọn đi, dọn đi đâu không ai biết vậy là mất liên lạc từ đó.Hai thầy trò mừng vui thấy rõ, huyên thuyên suốt đọan đường về nhà.
Tôi thì vẫn cứ tía lia : thầy thầy ... thầy vẫn vườn không nhà trống bao nhiêu năm hả thầy? Cô với mấy anh chị có về thăm thầy không thầy? Mấy bạn cũ có ai thầy còn liên lạc không thầy? Cái anh gì đó giờ cưới dzợ chưa thầy? Tôi hỏi dồn dập làm thầy trả lời không kịp hihii..
Hết hỏi chuyện rồi ngồi nhớ chuyện, nhớ lại bao nhiêu là chuyện ngày xưa.Chuyện cái đám học trò phá như quỉ của tụi tui quậy thầy ra sao, nhắc lại chuyện tôi chôm nguyên xâu chìa khóa nhà của thầy báo hại thầy mắc mưa cả buổi chiều vì không có chìa khóa vô nhà.Nhắc chuyện phá như khỉ của tôi mặc áo dài chơi trò trốn tìm leo cửa sổ ra mái hiên trốn, khi leo vô không được phải cầu cứu tới thầy..hì hì..Ôi thôi đủ thứ trò khỉ từ nhỏ tới lớn mà thầy kể vanh vách không có quên gì hết.
Hai thầy trò nói cứ như chưa từng được nói.Một lúc sau thì bất ngờ thứ hai xuất hiện, đó là sự có mặt của anh Tú làm tôi thật sự ngạc nhiên.Anh không khác xưa nhiều, nhưng điều làm tôi ngạc nhiên ở đây chính là cái tình của anh dành cho thầy. Mỗi tối anh đều ghé thăm thầy vài tiếng rồi mới về nhà.Anh bảo tôi đừng ngạc nhiên quá, cuối tuần ghé qua sẽ cho tôi có những bất ngờ khác nữa.Nhưng sao mà chịu được cho đến cuối tuần chứ, vậy là tôi cứ mè nheo bắt thầy và anh phải cho biết sự kiện gì.
Anh bảo rất nhiều lần anh đòi rước thầy về sống cùng gia đình anh nhưng thầy không chịu, cứ lủi thủi một mình vậy đó làm anh không yên tâm, vậy là tối nào cũng phải ghé ngang đây.Anh thông báo cho những người bạn vẫn còn ở SG học cùng anh năm xưa mỗi ngày đều ghé chơi với thầy.Đúng là hết bất ngờ này đến bất ngờ khác,sao nôn đến ngày chủ nhật quá để được gặp các anh chị thân thương.
Khi ra về tôi lại suy tư cho sự kiện vừa gặp gỡ, một người thầy bao năm vẫn âm thầm lặng lẽ cùng những nỗi niềm riêng.Một người trò với những tình cảm đặc biệt anh dành cho thầy như một người cha thật sự.Và tôi một người ở gần kế nhà thầy nhưng thật vô tâm .
Tối nay tôi thật sự vui , ngồi ngẫm nghĩ bổng chợt à ra 1 tiếng . À ! thì ra tôi cũng còn có một người thầy để mà kính trọng .
Tuesday, November 16, 2010
Monday, November 15, 2010
Sunday, November 14, 2010
Thursday, November 11, 2010
Tuesday, November 9, 2010
Saturday, November 6, 2010
Friday, November 5, 2010
Ngày hôm nay nhận được 2 tin buồn đều liên quan đến sự chia ly mất mát. Cuộc sống vô thường quá ...ngẫm nghĩ tự dưng thấy rùng mình :(
Thursday, November 4, 2010
Wednesday, November 3, 2010
Tuesday, November 2, 2010
Người bạn.
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?"
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?"
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn."
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác."
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!"
Sưu tầm
Labels:
suutam
Monday, November 1, 2010
Subscribe to:
Posts (Atom)